Là những ngày... khi anh nói lời yêu cũng trở thành một câu cửa miệng, và em cũng trở nên quá quen thuộc, để cái ôm em cũng trở thành quán tính, và hơi thở cũng không mang điều mới mẻ...
Một tuần có 7 ngày, một tháng có 30, đôi khi là 31. Và con số đó của một năm là 365, chúng ta đã ở bên nhau bao lâu lần 365 ngày rồi em nhỉ. Nhưng, anh biết ....không phải ngày nào... em cũng yêu anh!
Có những ngày em chẳng yêu anh... Là khi anh ghét em mặc những chiếc áo gypsy rườm rà, những chiếc mini-skirt điệu đà, những đôi giầy búp bê. Anh bắt em mặc những chiếc áo sơmi phẳng lì cổ cao, những chiếc áo không họa tiết cầu kỳ. Anh để mặc em với cái nhìn tiếc nuối vào tủ quần áo, với một phong cách chẳng phải là em....
Để có những ngày em điểm phấn tô son lại, mặc một chiếc váy có nút điệu đà, xỏ một đôi giày kiểu cách. Em bước ra đường một mình. Em phóng xe một mình, mỉm cười nhìn mọi người. Và... những ngày như thế... anh biết em chẳng yêu anh...
Có những ngày em chẳng yêu anh... Khi anh hững hờ những câu chuyện, những lời tâm sự. Anh để mặc em nói một mình, anh sẽ chẳng hiểu gì cả, rồi hỏi đi hỏi lại, hoặc sẽ trả lời qua loa, đại khái ậm ừ "Ờ, thôi, kệ đi".
Để có ngày, với những câu chuyện, em chẳng buồn kể anh nghe, em sẽ tìm bạn nói chuyện, để có người cùng cười xòa thích thú, cùng lo lắng, cùng chia sẻ với em... Và anh nhận ra rằng... em chẳng yêu anh... những ngày như thế...
Là những ngày... khi anh nói lời yêu cũng trở thành một câu cửa miệng, và em cũng trở nên quá quen thuộc, để anh đến gặp em như một nhiệm vụ, để cái ôm em cũng trở thành quán tính, và hơi thở cũng không mang điều mới mẻ. Rồi bờ vai anh không còn là nơi lý tưởng, những cái xiết tay cũng trở nên hờ hững....Và những lúc đó, anh chắc rằng em chẳng yêu anh....
Có những ngày em chẳng yêu anh... 1
Là những ngày, những nỗi buồn em chẳng nhớ đến anh, Là những khó khăn em chẳng cần anh giúp đỡ, để không phải được anh bao bọc :"Em muốn mình tự lập và trưởng thành hơn", mặc dù điều anh muốn là được chia sẻ vào bảo bọc em. !!??
Có những ngày như thế...anh biết em chẳng yêu anh! Khi anh ném vào em những câu nói trong cơn tức giận, như những con sóng dữ dội đập vào bờ cát trắng, và những hành động đã trở thành ám ảnh, để em chỉ biết dùng những giọt nước mắt xoa dịu vết thương lòng. Để có những bí mật đã hóa thành đá và trở thành địa ngục bên trong.
Nhưng... những ngày như thế... anh chẳng phải là anh cũng bởi vì, Em chẳng còn yêu Anh !
Có một ngày em không yêu anh
Em trở về nơi xa với chiếc áo anh chưa tìm thấy
Có một ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
Những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui anh không có bao giờ
Ngày em không yêu anh
Em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ
Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác
Ngày ấy anh bắt đầu bằng bước chân của ngày quên em
....
Anh đã là một chàng trai với màu tóc khác
Riêng năm tháng cuộc đời vẫn như ngày xưa .
(Sưu Tầm)