Một ngày nào đó, có em và có anh, em sẽ hạnh phúc và kể cho anh nghe nhiều hơn thế, về dự định tương lai. Không biết giờ anh đang ở đâu trên thế gian này?
Em biết ở đâu đó trên trái đất này, có một người con trai đã được dành cho em và đó là người mà em sẽ gặp trong lương lai gần. Chính lúc này đây em đang nghĩ về anh. Mẹ em lại vừa gọi và nhắc "Liệu mà lấy chồng đi, năm nay không lấy chồng thì tống cổ về quê". Đấy, các cụ là thế, cứ nghĩ muốn là được ý.
Em mong và sẵn sàng chờ đợi vì em tin đến một thời điểm cần thiết, anh sẽ xuất hiện trước em, trước khi nhà em phải hoảng lên tìm chồng cho em vì sợ em cứ thích hoài, thích mãi cuộc sống "một mình" này. Em cũng sợ rằng cuộc sống "một mình" này biến thành một thói quen vì hiện giờ em đã quá quen với nó và rồi em sẽ gắn bó với ai đó bằng trách nhiệm chứ không phải tình yêu. Với em, điều đó thật kinh khủng.
Anh không cần xuất hiện như một ngôi sao hay là một người quan trọng với nhiều người khác, em chỉ mong anh hiện diện trước mắt em như một người con trai bình thường. Anh cũng có những ước mơ nhỏ bé, sống trong một cuộc sống bình thường và mang cho em một tình yêu vừa đủ.
Mỗi buổi chiều đi làm về muộn, lang thang trên con đường quen thuộc, trong lòng em luôn bùng lên một nỗi khát khao có một người bên cạnh, một ai đó cùng em đi suốt quãng đường dài, luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Nhiều khi đi làm về, muốn có anh cùng lang thang phố xá, lân la các quán vỉa hè và những ngày cuối tuần được cùng anh nấu các món ăn mình thích, đi xem fim, nghe nhạc và đôi lúc là giận hờn. Hơn ai hết, em cũng cần một người để dành hết trái tim của mình, dành tất cả những điều tốt đẹp cho người đó, một người sẽ cùng em vượt qua những khó khăn của cuộc sống, để xây dựng một gia đình hạnh phúc như vẫn mơ.
Em cần một người coi em như là chỗ dựa về tinh thần, là nơi tâm sự và ngược lại, người ấy cũng là nơi em có thể ngả đầu mỗi khi mệt mỏi, là chốn để quay về mỗi khi muốn được nhắm mắt một cách bình yên và hạnh phúc. Em cần một người bên cạnh, biết lắng nghe, là động lực để em cố gắng và hoàn thiện chính bản thân của mình, bởi em biết mình không hoàn hảo.
Em cần một bàn tay nắm bàn tay cùng đi trên đường đời và em cũng cần anh bên cạnh khi gặp gỡ mọi người hay tụ tập bạn bè.
Mỗi khi mẹ nhắc chuyện lấy chồng, em thường bảo "Con ngại lấy chồng lắm, còn trẻ, sống một mình cho tự do". Mẹ thường bảo "Đã sinh ra Eva, tạo hóa còn phải sinh thêm Adam nữa là", vậy nên em vẫn phải "một mình" đợi anh đấy. Có phải vì thời gian thử thách hay vì em và anh đang cùng đi trên hai đường thẳng song song? Đã có lúc em nghĩ liệu rồi các đường thẳng song song có bao giờ gặp nhau?
Ca khúc Bức thư tình đầu tiên vang lên, từng câu chữ, từng nhịp điệu cứ như đang ru em ngủ. "Và anh sẽ là người đàn ông của đời em. Anh đã mơ về, ngôi nhà và những đứa trẻ", đó cũng là ước mơ lớn nhất của cuộc đời em. Mọi người xung quanh đều bảo, sau này nhất định em sẽ trở thành một người vợ tốt. Em cũng tin là như vậy và chẳng có lý do gì để ông trời không cho em gặp một người chồng tốt như anh, anh nhỉ?
Một ngày nào đó, có em và có anh, em sẽ hạnh phúc và kể cho anh nghe nhiều hơn thế, về dự định tương lai. Không biết giờ anh đang ở đâu trên thế gian này? Có biết em đang ngóng chờ anh cũng giống như anh đang chờ đợi em vậy?
Những dòng này em viết riêng cho anh - người con trai của tương lai. Nếu có tình cờ đọc được, mong anh biết một điều "Em cần anh lắm, hãy xuất hiện để ta tìm thấy nhau"...
(Sưu Tầm)