Có lẽ những gì thuộc về niềm đau người ta đều không muốn níu giữ, và em cũng vậy. Mảng kí ức cũ kĩ bạc màu ấy có gì đáng nhớ đâu anh.
Mình chia tay bao lâu rồi anh nhỉ, em cũng chẳng nhớ rõ nữa. Ngày trước em là đứa rất hay nhớ ngày. Ngày sinh nhật bạn bè, người thân, ngày mình yêu nhau, ngày mình trao nhau nụ hôn đầu vụng dại…biết bao ngày em chẳng thể quên vậy mà sao ngày chia tay nhau em không sao nhớ nổi.
Có lẽ những gì thuộc về niềm đau người ta đều không muốn níu giữ, và em cũng vậy. Mảng kí ức cũ kĩ bạc màu ấy có gì đáng nhớ đâu anh.
Ngày anh đi em điên cuồng kiếm tìm anh nơi góc quán quen và những nơi quen thuộc của hai đứa. Em cố bấu víu tất cả kỉ niệm chỉ mong anh quay đầu lại nhưng anh vẫn cứ đi. Lúc đó em đã hận anh thật nhiều. Em cứ nghĩ không có anh em sẽ không sống nổi nhưng bây giờ thì em nhận ra không có anh em vẫn ổn, mà không, rất ổn.
Thời gian là liều thuốc kì diệu nhất để chữa lành những vết thương. Vết thương ngày nào trong em đã hóa sẹo, đôi khi chạm vào cũng không còn đau như trước. Đôi khi em tự cười cho quá khứ đầy xuẩn ngốc của mình và có lẽ bây giờ em phải nói lời cảm ơn anh.
Cảm ơn anh đã đánh mất em để em biết rằng trên đời này chẳng có gì là mãi mãi, lời hứa trọn đời bên nhau rồi cũng sẽ bãi bôi theo năm tháng. Người xưa từng yêu rồi cũng có lúc thành người lạ, vô tình gặp nhau trên đường, bước qua nhau mà chẳng muốn chào nhau. Cũng buồn, nhưng thôi. Chia tay rồi còn cần chi một lời chào xã giao nữa, anh nhỉ?
Cảm ơn anh đã đánh mất em để em biết hình hài của nỗi đau và biết cách vượt qua chúng. Nước mắt không màu nhưng rất mặn, trước kia rơi vì anh nhiều rồi và giờ em nhận ra rằng chẳng tội gì mà phải khóc vì một người không xứng đáng. Em đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, anh tin không?
Cảm ơn anh đã đánh mất em để em biết cách yêu thương bản thân mình và trưởng thành hơn rất nhiều. Nếu lúc yêu anh em chỉ là một cô nhóc bướng bỉnh và thích được nuông chiều thì giờ đây em lại lớn hơn bao giờ hết. Em biết đi ngủ đúng giờ, ăn đúng bữa, biết tự chăm sóc cho bản thân mình mà chẳng cần ai nhắc nhở. Em chẳng còn mè nheo và hay khóc nhè như trước, em biết mỉm cười trước những nỗi đau. Phải rồi, em đã trưởng thành. Trưởng thành theo những nỗi đau.
Cảm ơn anh đã đánh mất em để em biết cuộc sống này còn nhiều điều đáng trân trọng hơn tình yêu. Chia tay anh em chông chênh một nhịp lớn nhưng chính gia đình và bạn bè đã giúp em tìm lại được thăng bằng sau đó. Bao lâu rồi em mù quáng chỉ biết đến anh mà quên mất mọi người, bây giờ em dành nhiều thời gian dành cho họ hơn. Nếu anh không bỏ rơi em có lẽ em đã không nhận ra gia đình và bạn bè đáng quý đến như vậy.
Cảm ơn anh đã đánh mất em để em biết lòng người cũng dễ đổi thay và tan nhanh như bong bóng xà phòng, cảm ơn anh đã dạy cho em bài học đừng đặt niềm tin vào ai quá nhiều để nhận lại là nỗi thất vọng và niềm đau.
Cảm ơn anh đã đánh mất em để em tìm được một người khác thực sự yêu em. Em nhận ra rằng anh chỉ là một cơn gió ngang qua còn người ấy mới thực sự là mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời em. Người ấy tốt và xứng đáng hơn anh rất nhiều lần. Bên người ấy em thấy mình xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế. Người ấy khiến bàn tay em chẳng còn giá lạnh và trái tim em cũng chẳng còn cô đơn.
Em đã hận anh thật nhiều vì bỏ rơi em, đập nát biết bao niềm tin và hi vọng trong em nhưng đến bây giờ có lẽ em phải cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã đánh mất em. Để giờ đây em có thể thanh thản nói lời tạm biệt những mảnh ký ức xưa cũ có bóng hình anh.
Em sẽ ổn thôi!
(Sưu Tầm)